Thursday, June 11, 2015

Bản ghi chép số 8

Tags







Được dịch bởi Việt Hà (Trans – DWC team)


Mãi tới khi kết thúc bản ghi chép cuối cùng (#7 í) , tắt máy tính đi thì tôi chợt nghĩ tới một điều.

Toàn bộ cuộc hành trình này, những khám phá cuả tôi có cần thiết phải giữ bí mật?

Tôi có thể nói với ai được nhỉ?

Nhà chức trách sẽ không bao giờ tin tôi mà không yêu cầu bằng chứng liên quan, và tôi cũng không sẵn sàng để chuyển lại cho họ chương trình nghiên cứu này – thứ từng là tâm huyết cả đời cuả chú tôi. Nghĩ thử xem, tôi sẽ chẳng thể vui nổi khi nó bị đem ra mổ xẻ hay thậm chí là đánh cắp.

Vậy tôi còn nói được với ai nuã?

Bố mẹ tôi? Họ không hiểu gì về công nghệ cả. Sẽ mất ít nhất một tuần lễ để giải thích việc tôi đã làm thế nào để cài song song hệ điều hành linux và windows trên chiếc máy tính cuả mình, rồi sau đó kể cho họ nghe là tôi đã khám phá ra level 5 cuả deep web. Hình dung xem nào: “Ba, mẹ, con đã tìm ra sào huyệt cuả bọn hacker trên Internet. Tại đó, có những tên buôn bán ma tuý trái phép và còn những thứ kinh khủng hơn hai người có thể tưởng tượng nhiều, hiển nhiên là chúng tồn tại ngoài vòng pháp luật.” Thực sự là họ không thể hiểu những gì tôi nói.




Tôi có thể nói với họ?

Buồn cười thật, giống như ba mẹ tôi, họ chẳng thể hiểu được gì về nó. Kể chuyện về những tên hacker nổi tiếng sẽ làm họ hào hứng trong chốc lát nhưng sau đó sẽ chẳng có gì đọng lại trong đầu họ.

Một ý nghĩ bật ra trong đầu tôi.


“Neurosis Team đã khám phá ra những gì.

Hệ thống Prim Arch đã khám phá ra những gì.”


Như các bạn biết, hai dòng thơ trên là tôi nhận được từ email cuả EXcalibre. Bài thơ làm tôi nhớ tới cái thằng ở Mariana ‘s web. Điên đầu mất, tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó. Điều này giống như một trò chơi ghép hình. Có quá nhiều những chi tiết lẻ tẻ đủ loại, đủ hình thù, và tôi không biết bắt đầu với cái nào hay đặt cái nào vào đâu. Đây chỉ là một góc nhỏ hay là trung tâm cuả vấn đề?

Thật là ngớ ngẩn nhưng tôi chắc chắn, chỉ cần cố gắng suy nghĩ là tôi sẽ nhận ra cái gì đó.



Hắn ta là người duy nhất nói nó với tôi nhưng tôi không biết gì về hắn. Woodruff đã gặp sự có khi thử nói về hệ thống Prim Arch. Marie nói đó là do trục trặc cuả hệ thống. Tôi thì không nghĩ thế. Còn người đàn ông nhắc đến nó trước khi rời Mariana ‘s web chắc chắn đang giỡn tôi. Tôi không biết ông ta và không nghĩ là ông ta biết tôi nhưng ông ta đủ biết để giải thích về hệ thống Prim Arch cho tôi. Thậm chí là EXcalibre – anh ấy là một hacker mũ đen, tôi cũng không biết điều gì ẩn sau vẻ ngoài tốt đẹp cuả anh ta. Tôi có thể tin tưởng anh ta không?



 Marie, cô ấy đã nói với tôi thế nào? Thông tin về hệ thống Prim Arch đã được cất giữ rất an toàn, nhưng đó không thành vấn đề và cô ấy chẳng hứng thú gì với nó cả. Vậy là cô ấy đã từng thấy những tài liệu đó.

Tôi là ai mà dám đào bới vào những bí mật sâu thẳm nhất cuả Internet. Tôi chỉ là một tên nhóc 15 tuổi. Tôi không được phép ở đây. Tôi không biết đọc code hay sử dụng SQL. Ở đây không có chỗ cho tôi. Lí do duy nhất biện minh cho sự xuất hiện cuả tôi tại đây là vì một trong số những người bạn hacker cuả chú tôi hướng dẫn tôi vào. Tuy vậy, tôi đã đi được rất xa, quá xa để có thể lãng phí cơ hội này.

Hít thở nào, Ryan, hít thở, mày muốn khám phá những điều bí mật về Neurosis Team và hệ thống Prim Arch, một lần cho tất cả, đúng không? Tốt, bây giờ hoặc không bao giờ, hãy làm đi, tìm kiếm nó.

Tiếp tục, Ryan, động não đi, mày đã nghĩ ra một cách mới rồi đấy.

Bình minh đang lên. Tôi có cách để lấy về những files đó và tôi có thể thực hiện chỉ với một cú nhấp chuột.




Tôi đeo lên chiếc mặt nạ xanh và tiến bước vào Mariana ‘s web. Mất ít phút, rồi sau đó tôi đi tìm Marie. Cô ấy tưạ lưng vào một băng ghế trên thảm cỏ, avatar để đóng băng. Thấy tôi tiến lại, cô ấy đứng lên và nợ một nụ cười – tôi nhận ra ngay tức thì. Đó là một nụ cuời rất sống động, không thể tím thấy trong các game avatar (?)

– “Blue, anh đã quay lại! “

– “Đúng vậy, và tôi cần cô giúp.”

Cô ấy quay trực diện và nhìn thẳng vào mắt tôi:

– “Tôi có thể giúp được gì?” – cô ấy hỏi lại, với tất cả sự thành thực trong giọng nói.

– “Cô là một hacker mũ đen?”

– “Đúng thế!”

– “Tốt lắm!” – tôi ngập ngừng: “Tôi cần những kĩ năng tuyệt vời cuả cô, cô giúp tôi chứ?”

– “Anh cần tôi giúp việc gì? Nói toẹt ra đi và đừng có vòng vo.”


Tôi hít một hơi thật sâu,trấn tĩnh bản thân và gõ: TÔI CẦN BẠN TẤN CÔNG LẦU 5 GÓC (nguyên bản là The Pentagon)




Nguồn: Deep Web Community


Bản ghi chép số 8

Copyright © Bí ẩn Internet All Right Reserved