Được dịch bởi Lửa Bạc (Trans – DWC team)
Phần 2
Một nhân vật ảo với một avatar bình thường, không có gì đặc biệt đang rón rén đến gần tôi.Khuôn mặt hình như bằng gỗ, tôi chỉ có thể biết như vậy vì tôi thấy rõ các vân gỗ trên cái bản mặt của hắn. Nhân vật ảo này nhìn tựa như một con ma-nơ-canh trong shop quần áo vậy, loại mà được làm bằng gỗ ấy. Khi nói chuyện, lời nói chỉ hiển thị dưới dạng văn bản chứ không phải đối thoại trực tiếp như chúng ta ở thế giới thực được.
“Tôi nghe nói cậu là người mới gia nhập? Vậy để tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Woodruff, và tôi là người hướng dẫn thành viên cho Web Mariana huyền thoại. Xin phép được dẫn dắt cậu đi vào vấn đề.”
Đọc mấy dòng chữ đó của anh ta, tôi muốn bật cười , sao mà trịnh trọng hình thức quá vậy trời, y chang thanh niên nghiêm túc luôn. Tôi trả lời lại.
“Tất nhiên là tôi rất muốn nghe, xin anh nói tiếp”
Con ma-nơ-canh đó gật đầu, như thể là hài lòng lắm vậy đó.
“Cậu vui lòng có thể chuyển sang chế độ chat voice được không ? Sẽ dễ dàng nói chuyện trực tiếp hơn là ngồi gõ mấy dòng chữ này. Chỉ đơn giản là chọn giọng nam hoặc nữ thôi, lát nữa cậu có thể tuỳ chọn theo ý cá nhân cậu điều này.”
Tôi đã làm theo lời anh ta yêu cầu. Tôi cũng chọn luôn phần “Record Chat Voice” để lát còn ghi chép lại được nữa. Đó cũng là cách mà tôi có thể nhớ được những gì mà anh ta nói từng chữ một, tôi còn biết làm cách nào khác nữa đâu.
Ra hiệu rằng tôi đã sẵn sàng, anh ta bắt đầu nói chuyện. Giọng anh ta như giọng người máy vậy, nữa nam nữa nữ, nhưng mà nó không vô cảm như tôi nghĩ. Anh ta nói y như những gì mà anh ta gõ vào, với cách nói chuyện trịnh trọng của mình.
“Tôi giả dụ là cậu biết những tin đồn về Web Mariana, cũng được gọi là Level 5. Nếu không thì chắc cậu đã không có mặt ở đây đâu nhỉ. Tôi cũng có thể suy luận rằng cậu không phải là những kẻ mà chúng tôi gọi là “mũ đen” hoặc thậm chí là mũ xám hay trắng gì hết. Thực tế là tôi không tin cậu là một hacker đâu. Nào, đừng lo,” Anh ta nói như vậy đó, như thể là tôi sắp gõ vào những lời phản ứng gay gắt vậy. “Tôi cho rằng bản thân tôi không dính líu gì đến bọn bẻ khoá lậu đâu. Không có đâu nha, tôi đàng hoàng hơn tụi nó nhiều. Tôi xem mình như là một người giám hộ của trang web vậy. Đó là nghĩa vụ mà tôi đã tuyên thệ, rằng phải bảo vệ nó bằng mọi giá, vì sợ rằng trật tự thế giới mới (*chắc là hội Illuminate hay Mason gì đây*) có thể lợi dụng trang web cho các chương trình bất chính của họ.”
Người giám hộ của trang web hả ? Là cái quái gì vậy ta, hỏng lẽ giống mấy nhân vật trong game cyberpunk, với những cặp kính thực tế ảo và súng laze hả ?
“Nào, tôi cá là cậu nhận thức được Deep Web có những level nào rồi. Thường ngày cậu chỉ truy cập được Level 1 và 2 thôi, Level 3 có thể vào với TOR hoặc những ứng dụng tương tự. Level 4, chủ yếu là giống mấy tầng kia. Level 5, chà, chắc là cậu đã học được rất nhiều điều từ khi vào đây rồi, tuy nhiên, nó không phải là huyền thoại như cậu nghĩ đâu, nhưng nó là một vị trí rất thực tế trên internet. Nó thực tế như là cậu hoặc là tôi vậy, nó cứng rắn như những tảng đá đã tạo nên trái đất vĩ đại của chúng ta, tương lai của nó sáng lạng như những cầu vồng đẹp nhất…”
Tôi chán cái đoạn độc thoại dài lê thê của anh ta quá, bởi vậy tôi đổi chủ đề liền.
“Tôi biết mấy level đó rồi, nhưng mà hình như anh đang có ngụ ý gì thì phải ? Rằng có những level cao hơn mức này nữa hả ?”
Woodruff dừng lại đột ngột, và nhìn tôi một cách thương hại.
“Tôi quên là cậu không biết chút gì về crackerlore. Lẽ ra tôi nên nhớ điều này mới phải chứ”.
Anh ta tiếp tục
“Năm 2002, một nhóm chuyên gia đã cố gắng tìm hiểu để biết có bao nhiêu lượng thông tin lưu trữ trên Deep Web. Nhưng những gì họ tìm thấy không như họ mong đợi.”
Anh ta dừng lại một khắc.
“Họ thăm dò trở lại và tìm thấy một cái gì đó lớn lắm, rất to lớn. Những báo cáo thăm dò chỉ ra rằng họ tìm thấy một không gian khổng lồ trên internet. Nó chỉ đơn giản là mênh mông, thậm chí là mê hoặc luôn. Ngay cả với kích thước, nó có thể không đáng là bao, chỉ là những file văn bản, lưu trữ trực tuyến và chúng không còn được sử dụng nữa. Nhưng chúng không phải là những tập tin bình thường.”
Anh ta dừng lại. Tôi thề là gần như nhìn thấy được nụ cười trên khuôn mặt trống rỗng của anh ta, một cái nhếch mép kín đáo vô cùng.
“Một tháng sau khi thăm dò, thứ gì đó đã được lôi ra. Các lệnh được gởi ra ngoài thường xuyên một cách bất thường, không theo một trình tự nào mà họ có thể lần ra manh mối được. Các lệnh không thể chỉnh sửa hoặc thậm chí là không ngăn chặn lại được nữa, mặc dù họ đã cố gắng hết sức. Tiếp theo, họ thử quan sát chúng. Những gì họ thấy được thật là khó tin.
Những lệnh này dần dần thay đổi internet, làm thay đổi cơ sở hạ tầng của nó”
“Nhưng điều đó là không thể !” Tôi thốt lên.
“Chưa hẳn, chưa hẳn. Ít nhất, là không theo truyền thuyết này – để nhớ nhé, BlueAdept, đó có thể là tất cả những gì đang diễn ra đấy. Rất có thể chúng ta sẽ không bao giờ biết được chuyện đó đâu. Cậu còn nhớ cái thời mà mọi người gửi hàng chuỗi thư cho nhau trên Email còn phổ biến chứ. Mấy câu chuyện “Bloody Mary” và “Amanda – bị – lọt – cống” đó, chúng được viết ra để gây sốc cho người đọc, làm họ hoang mang, phải gởi mail chuyển tiếp cho người khác để ngăn một “lời nguyền dỏm” hoặc mấy thứ đại loại như vậy. Vâng, crackerlore mà tôi nói cũng là thứ tương tự. Mỗi một nền văn hoá đều có những truyền thuyết kiểu truyền miệng như vậy; thì làm sao cộng đồng internet lại ngoại lệ được ? Hacker, cracker, gọi bọn họ là gì cũng được, họ chỉ to lớn trong một phần nào của internet thôi, cũng như bất kỳ tổ chức hội nhóm nào khác.”
Những gì anh ta nói làm tôi chú ý đấy, nhưng mà tôi không quan tâm. Tôi đã có những điều lớn hơn để suy nghĩ tới rồi.
“Vì vậy,” tôi bắt đầu từ từ. “Vì vậy, đây…cái điều bất thường này gửi đi những thứ mà nó làm cho mạng internet thay đổi phải không ?”
“Vâng”. Anh ta khẳng định.
“Uhm…còn gì khác nữa không ?”
“Thú vị là cậu lại đề cập tới điều đó, thực sự đấy.” Woodruff nói vẻ suy nghĩ. Anh ta thực sự đã cấu hình giọng nói của mình mặc dù đó là giọng nói của người máy, nó truyền đạt cảm xúc một cách tuyệt vời.
“Có một điều nữa. cậu đã bao giờ nghe tới truyền thuyết “Sáu Tới Tám” chưa ? (*nguyên bản là Six To Eight*)
Tôi bảo đảm là chưa nghe bao giờ, và dù sao đi nữa thì tôi lấy làm vui mừng khi nghe nó.
“Nhiều chính phủ trên thế giới đều làm việc trên những máy tính có cấu hình khủng để có thể sử dụng tính toán lượng tử.”
Lại là cái từ đó nữa, lượng tử. Tôi đã không nghiên cứu về nó kỹ lưỡng rồi. Phải xem lại mới được.
“Điều này sẽ cho phép người dùng truy cập vào Level 7. Ở tầng đó, có vẻ như là một lớp toàn là mã, lỗi và virus. Đơn giản một cách đê tiện luôn á, nếu cậu hỏi tôi thì tôi nói nó được dùng chỉ để ngăn chặn bất kỳ ai có ý định truy cập vào Level 8 trước khi họ tìm ra được cách để truy cập nó thôi, một chiến thuật trì hoãn mà cậu có thể làm được. Nhưng mà theo ý kiến cá nhân của tôi thì đó chỉ là nơi cho tất cả mọi người và là cơ hội để lây lan mấy con virus rác rưởi của họ mà thôi”
“Vậy là có 8 Level hả ?” Tôi nhấn mạnh.
“Theo truyền thuyết này thì có đó. Nếu truy cập được thì người đầu tiên truy cập nó bằng cách nào đó sẽ chiếm được quyền điều khiển và trở nên kiểm soát toàn bộ internet. Chứ không giống như trong Thần Thoại Hy Lạp theo một số cách khác nhau đâu.”
“Vậy để tôi đoán ha – sự bất thường mà anh đề cập hồi nãy được cho là bất cứ điều gì trong Level 8 ?”
Anh ta gật đầu.
“Vâng, đơn giản thôi”
Tôi có một câu hỏi cho anh ta.
“Cậu cứ hỏi tiếp đi.”
“Anh đã bao giờ nghe nói về cái gì đó gọi là nhóm Neurosis hay là nhóm PrimArch chưa ?”
Anh ta điếng lặng luôn. Giọng nói bị kéo xuống như một tiếng rít.
“Đừng nói về chúng. Cậu không biết rằng mình đang làm gì cho bản thân hả – ahhh !”
Anh ta bị lôi vào khoảng không phía trước, tay chân xoắn lại kỳ quặc, chúng nằm ở một góc độ không được bình thường. Anh ta vẫn còn dính lại đây một chút xíu, và tôi chỉ kịp nghe được một tin nhắn, rồi mọi thứ trở nên im lặng.
“Đừng nói về nó. Đừng nghĩ về nó. Tôi chỉ có thể nói cậu một điều – đó là cốt lõi của những gì đang xảy ra. Chúc may mắn nhé, Blue.”
Anh ta đã biến mất. Tôi đứng đó, sốc trước những chuyện vừa xảy ra, và thậm chí là còn sốc hơn khi không còn ai giúp đỡ mình nữa.
Một phụ nữ đi dạo tới chỗ tôi đứng, môi cô ta xoắn một nụ cười mỉa mai. Cô ta đội một chiếc mũ hải tặc, với một đường viền màu đỏ sẫm xung quanh.
“Cười cái đíu gì ở đây ?” Tôi cầu cứu.”Chuyện gì vừa xảy ra với bạn tôi thế, anh ta có bị gì không vậy !”
Cô ta cười một cách duyên dáng và trả lời tôi bằng giọng Mỹ. Giọng nói của cô mang một âm điệu thích thú.
“Blue phải không ? Anh ta có chết đâu, cũng đâu có bị thương, thậm chí là không có một vết xước nữa. Những gì cậu vừa thấy chỉ là dạng hoán chuyển tập tin thôi – Các máy chủ chạy nơi này chỉ bị nghẽn tạm thời, và nó tạo ra như những gì như cậu thấy đấy. Đừng có lo lắng, anh ta ổn mà. Hệ thống chỉ bị trục trặc thôi, bất cứ hệ thống lớn nào cũng vậy hết.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn còn nghi ngờ.
“Tôi nghĩ anh ta đang cố nói với tôi điều gì đó, một điều gì đó quan trọng.”
“Vậy hả, thì sao,” Người phụ nữ dài giọng. “Có điều gì bí mật mà chính hệ thống của nó sẽ giết cậu vì điều đó hả ?”
Cách cô ta nói làm tôi khó hiểu quá, tôi vẫn cố đốp chát lại.
“Anh ấy sẽ nói với tôi về hệ thống PrimArch.”
Cô ta cười khúc khích
“Ôi, không phải nó là một mẩu rác hay sao ? Nó là một mảnh rác cũ xì, một thí nghiệm quân sự của quân đội Anh không bay được. Từ những gì mà tôi đã thấy, nó thậm chí còn không nhấc cái mông lên khỏi mặt đất được nữa là.”
“Làm sao cô biết được ? Cô đã thấy gì ?”
Cô nhún vai, nhìn rất thật.
“Chị là hacker cưng àh, nghề của chị mà. Để chị bật mí là chị hack được Ngũ Giác Đài rồi. Tụi chị có một mối quan hệ yêu – ghét với nhau. Họ ghét chị. Còn chị thì yêu mấy tập tin của họ. Ể, mà họ thực sự chẳng mấy quan tâm đâu. Họ chỉ dời mấy tập tin đó tới chỗ an toàn hơn và chỉ cho mình lấy được những tập tin cũ rích và nhàm chán mà thôi. Ồh, mà cưng vừa mới nói chuyện với Woodruff hả, cái thằng cha khỉ già đó nghiêm túc một cách quá trớn, chị cá là hắn đã cố gắng kể cho cưng nghe về huyền thoại Level 8 hoang đường của hắn rồi chứ gì, trên thực tế, hệ thống PrimArch hoặc là cái gì đó, nó là một huyền thoại của hacker, từ khoá đó biến nó thành huyền thoại.”
Tôi nhận ra rằng Web Mariana chỉ là huyền thoại mà thôi.
“Không lâu đâu, tục tưng !” Cô ấy kiểm tra cái đồng hồ ảo. Nhân vật ảo của cô ấy bị đứng hình trong vài giây, bởi vậy tôi đoán là cô ta đang xem đồng hồ thật của mình như thế nào.
“Chị phải dzọt đây, nhưng nếu cưng muốn trò chuyện vào lúc khác cứ việc tìm đến chị nhé.
Tên chị là Marie, chị lượn vòng vòng chỗ này hoài àh”. Cô ta vẫy tay và biến mất.Sau đó tôi đi lang thang vòng quanh, tìm được một lùm cây, tôi ngồi xuống cạnh nó, hi vọng bóng mát ảo này sẽ làm tôi đỡ căng dây thần kinh hơn.Ngay bên cạnh tôi mặt đất bỗng chuyển động. Tôi bắt đầu nhìn và nhận ra một nhân vật ảo với màu da và quần áo y chang màu của mặt đất luôn. Anh ấy hay cô ấy ( tôi không biết dùng từ gì để nói nữa ) cười với tôi và bắt đầu nói.
“Nhóm Neurosis đã khám phá được gì ?
Nhóm PrimArch đã khám phá được gì ?
Rồi kẻ lạ mặt đó biến mất, cười toe toét, giống như con mèo Cheshire vậy, chả bỏ lại cái gì hết, thậm chí một nụ cười cũng không luôn.
Vì mấy lí do này mà tôi cảm thấy khó chịu cực kỳ, thế là tôi bấm nút escape để thoát ra ngoài. Chỉ có hành động này mới làm cho tâm trạng tôi tốt hơn thôi, nhưng cuối cùng tôi mở nó lại và tải lên Windows, và tôi đã viết bản ghi chép này đây. Nó mang cho tôi cảm giác thích thú khi đọc lại những dòng này trong một vài trong năm.
Nguồn: Deep Web Community
Ryan (BlueAdept) out.
Bản ghi chép số 7 - P.2