Em trai tôi không thích nói về chuyện này, nhưng chẳng hiểu sao mỗi năm chủ đề lại bị khơi lên một lần, nhất là vào kỳ nghỉ gia đình khi chúng tôi gặp lại nhau. Là những người trưởng thành, bạn chẳng thể nào quên nó đi; kể cả khi bạn cho rằng mình đã quên, ý nghĩ ấy, hình ảnh ấy, những cảm giác ấy vẫn len vào những giấc mơ và cả những cơn ác mộng của bạn. Chúng tôi chưa hề nói về chuyện này với gia đình, với vợ con, hay thậm chí là cha mẹ mình. Nó là một bí mật giữa hai anh em.
Nhiều năm trước, khi tôi 13 và em trai tôi 12 tuổi, chúng tôi sống tại một căn cứ quân sự ở Nhật. Đó là một cơ sở khép kín, nên chỉ những người làm việc hay sống bên trong mới được phép đi vào. Căn cứ từng thuộc về người Nhật và được chuyển giao cho người Mỹ sau Thế chiến II, vì thế lũ trẻ bọn tôi thường được nghe đồn đãi về những khe đá hay hang động bên trong căn cứ nơi còn lưu giữ xương cốt quân Nhật hay những tài liệu từ thời chiến.
Chúng tôi sống gần đê biển, con đê gần như kéo dài dọc theo một phía của căn cứ. Phía sau khu phố nhà bọn tôi có hai ngọn đồi cực lớn. Tôi đang nói về mấy ngọn đồi khá cao và dốc nơi bạn có thể ngồi lên tấm bìa các tông và trượt xuống ấy. Hầu hết lũ trẻ thích cưỡi mấy cái xe đạp BMX của chúng và phi xuống, lạng lách tránh khỏi hàng rào kim loại của những ngôi nhà bên dưới. Hai ngọn đồi cũng là địa điểm tụ họp phổ biến cho đủ mọi dịp; gặp nhau nói chuyện này, tỏ tình này, hay chỉ là đi dạo loanh quanh nhìn ngắm ánh đèn của xe cộ đi lại trên những con đường gần đó. Một ngọn đồi, cách phía sau nhà chúng tôi khoảng hai dãy nhà, lớn và cao lạ kỳ, đâu chừng 50 feet hoặc hơn, nhô ra dưới trạm cảnh sát quân sự cũ, cái trạm được xây ở chỗ cao hơn và có hàng rào bảo vệ kín kẽ. Phía kia của ngọn đồi phủ đầy cây và đất bùn, cộng thêm một cái hang hay khe nứt gì đó nhỏ hẹp mà mấy đứa nhỏ nhỏ có thể dễ dàng trèo qua.
Vào một tối mùa hè, mấy đứa trẻ trong khu rủ nhau lẻn khỏi nhà lúc nửa đêm và tập hợp trên ngọn đồi lớn. Chúng tôi chỉ muốn ra ngoài chơi bời tụ tập trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc và cả bọn phải trở lại trường. Tối hôm đó, anh em tôi chờ đến khi mẹ ngủ, mẹ tôi mà đã ngủ thì say lắm; chẳng gì đánh thức được bà, kể cả trời có nổi sấm đi nữa. Sau 1 giờ sáng, chúng tôi kéo nhau qua cửa trước và đi về phía ngọn đồi sau nhà. Điều tôi nhớ rất rõ là buổi tối hôm ấy trời lặng và yên tĩnh đến bất thường. Không một âm thanh, kể cả lũ ve cũng thôi râm ran. Chẳng có tí gió nào, chỉ có mấy ngọn đèn đường soi xuống những dãy nhà quân đội tối đen dọc theo đường tới đồi, mọi thứ có vẻ yên lặng tới mức phi tự nhiên.
Khi tới gần ngọn đồi, chúng tôi nhìn lên và kêu tên mấy đứa bạn (hầu hết là lũ trẻ hàng xóm) xem có ai đến chưa. Chẳng có gì. Chỉ có sự tĩnh lặng. Vì ngọn đồi khá dốc nên chạy lên trên hơi khó, chúng tôi bèn chậm rãi leo lên và dừng lại gần đỉnh đồi. Tôi đến nơi trước, em tôi theo sát ngay phía sau. Những gì chúng tôi thấy khiến chúng tôi dừng lại ngay tắp lự.
Chúng tôi thấy một người cách đó khoảng 6m. Người ấy cao, và theo những gì tôi thấy, là một người đàn ông. Điều lạ lùng là người đó nằm im bất động trên cỏ và dường như được cái gì đó chiếu sáng lờ mờ. Chẳng ngọn đèn đường nào đủ cao để rọi ánh sáng lên tận đỉnh đồi này cả, vì thế tôi không hiểu nổi tại sao cơ thể kia lại trông nổi bật hẳn trong bóng tối. Đáng sợ hơn, cả cơ thể ấy tỏa ra một thứ sắc trắng mềm mại, chết chóc kỳ dị; cái đầu, đôi tay, đôi chân và bàn chân đều trắng. Trắng toát.
“Ai đấy?” em tôi hỏi từ phía sau. “Anh… không biết,” tôi nhớ mình đã nói vậy trước khi quay lại nhìn cơ thể kia.
Chúng tôi cứ ngó nó chằm chằm, không dám lại gần, vì theo bản năng chúng tôi biết có ‘gì đó’ với người này. Nó trông không giống kiểu mờ đục hay trong suốt của một con ma, mà nhìn rắn chắc và rất thật, giống một con người đích thực. Thật ra, trông nó rõ là một người đàn ông, ngoại trừ sắc trắng dịu nhẹ nổi bật hẳn trong bóng đêm ấy. Thân hình nọ vẫn nằm yên trên cỏ, hai tay để xuôi theo người. Tôi dè dặt bước một bước lên phía trước, rồi khựng lại.
Nó bỗng nhiên cử động.
Tình huống xảy ra nhanh quá, tôi gần như nhảy bắn ra đằng sau và va vào thằng em, nó mất thăng bằng và suýt nữa đã ngã lộn nhào nếu tôi không chộp được tay nó. Người kia gập eo ngồi bật dậy, thân trên vuông góc với mặt đất mà không cần dùng tay. Tôi liên tưởng tới một tấm ván thẳng đơ. Ý tôi là, hành động ấy rất phi tự nhiên. Chẳng dùng tay hay chân để ngồi dậy với tư thế đó và nó khiến anh em tôi chết khiếp. Trước khi tôi kịp làm bất cứ điều gì, nó quay đầu và nhìn vào chúng tôi.
Tôi sẽ chẳng quên được những gì mình đã thấy. Cái đầu, trọc lốc, và có màu trắng tiệp màu với thứ giống như kimono nó đang mặc. Chẳng hiểu sao tôi lại để ý quan sát thấy nó đang mặc một cái áo trắng tinh và tỏa sáng nhờ nhờ. Nhưng đó chưa phải phần đáng sợ. Người đó quay ngoắt đầu về phía chúng tôi và mở miệng ra. Cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ có cái đầu cử động. Thế mới thật là đáng sợ. Và, tôi chỉ thấy hai cái hốc đen ngòm nơi đôi mắt và cái miệng mở rộng, tựa như đang gào thét với chúng tôi trong câm lặng. Một màu đen đặc quánh; không tròng đen, không tròng trắng, không gì cả. Chỉ một sắc đen thuần nơi đáng lẽ là mắt và miệng. Miệng nó há ra thật rộng, trông như một cái lỗ hoang hoác trên khuôn mặt trắng bệch. Không âm thanh nào phát ra. Nó chỉ quay mặt về phía chúng tôi và gửi tới chúng tôi tiếng gào thét câm lặng sởn tóc gáy.
Chúng tôi sợ điên lên được và cuống cuồng chạy xuống chân đồi, đâm sầm vào bốn đứa bạn. Tôi chạy xuống trước, nhưng em tôi bảo nó đã nhìn lại đằng đó và thấy kẻ kia đột nhiên bò dậy bằng cả bốn chi trước khi chạy theo tôi. Bộ dạng kinh hoàng của chúng tôi khiến mấy đứa bạn hăng lên và chúng tôi bắt đầu tán nhảm về thứ gì đó trên đồi không muốn bị quấy nhiễu. Ian và Jess, hai đứa lớn hơn ngay lập tức trèo lên đỉnh để kiểm chứng câu chuyện của chúng tôi. Hai đứa kia chỉ đứng dưới chân đồi và trêu chọc anh em tôi. Bọn tôi nghe Jess gọi từ trên đồi, nhưng em tôi không muốn lên đó nữa, cuối cùng vẫn phải theo tôi vì mọi người đều đi cả. Tính thời gian, có lẽ chưa đến hai phút từ cuộc chạm trán của chúng tôi đến khi Jess và Ian chạy lên đồi xem kẻ đã dọa chúng tôi chết khiếp.
“Chẳng có ai ở đây cả, các cậu nói năng vớ vẩn gì thế hả?” Ian hỏi trong khi tôi quét mắt nhìn xung quanh. Chẳng có gì. Chẳng có ai. Tôi chạy tới bên kia và nhìn xuống. Nếu có người đang chạy, chúng tôi đã phải thấy rồi, vì bên đó chỉ có một con đường và đê biển. Bên đường là vỉa hè dẫn tới một sân bóng chày lớn đằng xa, nếu có người thì chúng tôi đã thấy. Tôi quay lại chỗ kẻ kia đã nằm và quan sát mặt cỏ. Chẳng có dấu vết gì chứng tỏ từng có người nằm đó cả. Mặt cỏ bằng phẳng không bị xáo trộn. Sau đó tôi sục sạo nơi lưng chừng đồi, nhưng cây bụi ở đó mọc dày quá, khó ai len vào được. Chúng tôi nhìn lên chỗ trạm cảnh sát quân sự cũ và con đường đất lấp ló dẫn tới cánh cổng có hàng rào bao quanh. Chẳng có gì. Lũ bạn cho rằng chúng tôi bịa chuyện để dọa bọn nó, nhưng anh em tôi vẫn lẳng lặng ghi nhớ việc này.
Đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn không tài nào giải thích nổi những gì mình đã thấy, nhưng chúng tôi chắc chắn đã gặp người nào đó tối hôm ấy. Tôi vẫn không biết nó là ai hay cái gì, nhưng tôi tin nó không bình thường hay có lẽ không thuộc về thế giới này. Hai ngọn đồi vẫn còn đó và hai anh em tôi cũng định quay lại để kiểm tra đấy, nhưng chắc chắn không phải vào lúc đêm đen. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được có gì đang lẩn khuất trên những ngọn đồi ấy.
Bí ẩn về Ngọn đồi ở Nhật