Thursday, June 11, 2015

Bản ghi chép số 9

Tags

 




Được dịch bởi Việt Hà (Trans – DWC team)

 

Marie và tôi biết nhau trên Mariana ‘s Web.

 

Mặt cô ấy đỏ ửng lên vì phấn khích. Tới giờ, tôi vẫn không giải thích được làm thế nào mà mọi người ở đây lại có những chi tiết trên khuôn mặt sống động và giống đời thực như vậy.

Cô ấy bật mở một khung chat (màu đen, có chỗ trống để gõ kí tự vào. 

– Cô không sợ bị bắt à? – Tôi hỏi qua voice chat. 

– Mariana ‘s Web tốt hơn một proxy, tốt hơn TOR – thậm chí nếu ai đó thử đánh dấu tôi, nó sẽ tạo ra một lá chắm phòng vệ hữu ích hơn cả darknet – Marie tự hào nói – Mariana ‘s Web là phát minh tuyệt vời nhất cuả thời đại. 

– Nếu như nó thực sự ẩn danh theo lời cô, thì cô vào đây bằng cách nào?

Cô ấy nhíu mày: – Đó là việc cá nhân cuả tôi. Tất nhiên, từ những câu hỏi vớ vẩn vưà rồi, tôi biết, cậu chỉ là một đưá nhóc. Tôi không có ý kiến về việc cậu xoay xở thế nào để vào đây. Cậu biết chút ít về thế giới cuả hacker, nhưng chừng đó là chưa đủ để trở thàng một.

Tôi giải thích: 

– Chú tôi đã tạo ra nơi này, và ông để lại cho tôi cái file dẫn vào đây. Ông lưu nó trên laptop trước khi mất. 

Cô ấy cười nhạt:

– Blue Adept à, chú cậu không tạo ra nơi này. Mariana ‘s Web được lập nên bởi nhà lập trình Tây Ban Nha, người đã giữ nó trong một sự bảo mật đáng kinh ngạc. Chỉ cố ông ấy và nhóm nhỏ trong số những người bạn xứng đáng cuả ông có thể vào đây, bao gồm tôi. Chú cuả cậu, Deep Blue ấy, đơn thuần là cố gắng tấn công vào lỗ hổng các thuật toán và tạo một cách khả thi để xâm nhập vào.

Tôi có cảm giác là cô ấy nghĩ tôi không được phép ở đây. 

 

Marie gõ vào một cặp câu lệnh.



– Cô đang truy cập vào trang web cuả Lầu Năm Góc à? – Tôi hỏi 

– Cậu đuà à? Cậu nghĩ là họ lưu trữ những thứ nhạy cảm như vậy ở một nơi mà ai cũng có thể tấn công, thậm chí là hack nó? Không đâu, chúng được cất giữ ở một trong số những máy chủ cuả họ. Hi vọng là cái máy đó kết nối với Internet, nếu không thì sẽ chẳng có cách gì để truy cập vào mà không cần một sự kết nối vật lí trên các máy tính chưá dữ liệu. 

 

Cuối cùng Marie cũng quay đi khỏi khung chat. 

 

– Tôi đã thiết lập được kết nối, chúng ta sẽ tiến vào – Cô ấy lướt thoăn thoắt những ngón tay trên bàn phím ảo xuất hiện trên màn hình.

Cô ấy thử rất nhiều kĩ thuật khác nhau: SQL Injection, chiếm quyền quản trị, phishing… =.= và đều rành rọt tất cả, dường như chẳng có gì là khó khăn với cô. 

– Khó nhai đấy! – Marie lầm bầm. Tôi nhận thấy một chút khó chịu trong giọng nói, dù cô ấy đã cố gắng che giấu. 

– Sẽ không sao cả, tôi ghĩ vậy. Đúng, nó đã được bảo vệ tốt hơn hoặc là tôi đang gặp rắc rối lớn hoặc là chúng đang theo dấu tôi. – Cô ấy quay trở lại khung chat và gõ. 

– Cô đang làm gì vậy? – Tôi hỏi, chẳng may vào điều thứ 2 thì sẽ nguy hiểm tới mức nào? 

Marie không thèm nhìn lên, chau mày suy nghĩ: 

– Suỵtttt…., cái tôi đang thực hiện vô cùng phức tạp, tôi phải làm bằng được nếu không chúng sẽ tìm ra tôi. – Cô ấy tức giận gõ sau vài phút tĩng lặng. 

 

Cuối cùng, cô ấy ra dấu và ngước nhìn lên, tôi lo lắng hỏi: 

– Làm được chưa? 

– Ồ, chưa! Hiện tại thì chưa. Tôi vưà mới nhập đoạn code vào hệ thống, nhận lấy một chương trình phù hợp rồi sau đó, tôi sẽ quay ra làm nốt phần việc.


 


Cô ấy ngồi xuống đất: 

– Tôi nghĩ là nó rất hữu ích nếu như tôi giải thích điều gì sẽ xảy ra. Cái hệ thống mà ta đang cố gắng tấn công được bảo vệ cực kì tốt. Thực sự mà nói, tôi không hề ngạc nhiên nết đây là nơi mà rất nhiều phần mềm AV chuyên nghiệp đang tự mở lỗ hổng (?). 

Giống như một số máy tính khác, chúng phải chạy những trình bắt buộc để giữ hệ thống hoạt động bình thường. Đó chính là điểm yếu duy nhất. Nếu có nhiều thời gian hơn thì tôi có thể tiến vào dễ dàng nhưng chắc là cậu không muốn đợi hàng tuần lễ đâu nhỉ? Vì thế, kế hoạch cuả tôi, tôi vưà viết một chương trình nho nhỏ để tìm ra một trìng trong hệ thống cuả họ dễ bị tổn thương nhất và gắn vào đó. Chương trình sẽ cung cấp những dữ liệu quan trọng như là một phần trong hệ thống (từ đó cho tôi biết cái trình kia nằm ở đâu và lớn tới mức nào). 

 

Một tiếng ‘bíp’ nhẹ, Marie cười: 

– Tuyệt vời, tôi vưà phát hiện ra một trình như thế. Nào, phần này là một niềm vui nhỏ – Cô ấy cười lớn, nhe ra nguyên hai hàm răng. 

Tôi hỏi: 

– Cô định làm gì vậy? 

– Tôi làm gì bây giờ ư? Tôi phá huỷ chúng! 

Tôi có nghe đúng không? Chúng tôi tấn công vào hệ thống cuả trang thông tin bí mật được bảo mật hàng đầu Hoa Kì trong nỗ lực đánh cắp dữ liệu, chỉ để phá huỷ một trong số rất nhiều chương trình được chạy trong đó? – Tôi thực sự chả hiểu Marie nghĩ gì. 

– Thư giãn và tự hào về bản thân đi. 

Cô ấy mở một hình ảnh cuả chương trình chúng tôi vưà tấn công. Có một cái thanh đang chạy, hiển thị 2%. 

 

Rất nhanh, nó chạm mốc 72% và bức hình lấp kín màn hình. 

– Sẽ không lâu đâu! – Marie thì thầm đầy thích thú. 

 

Bức hình nổ tan tành, cái thanh đã cán mốc 100%. 

– Đợi chờ là hạnh phúc, công việc bây giờ mới thực sự bắt đầu. Cô ấy nhún vai: 

– Khi một chương trình cốt lõi gặp sự cố, hệ thống sẽ tạo ra một ít dump, có nghiã là hệ thống đã tự dump một phần RAM cuả chính nó. 

RAM nghiã là Random Access Memory (bộ nhớ truy cập ngẫu ngiên), là một trong những công cụ lưu trữ dữ liệu phổ biến cuả mọi máy tính cá nhân trên toàn cầu. 

– Và nếu như hệ thống tự dump một phần bộ nhớ cuả… – Tôi đã hình dung ra… 

– Chúng ta sẽ có cái file mà cậu cần. Đúng thế! 

 

Màn hình bỗng ‘bíp’ một tiếng nưã. Một thông báo lỗi được hiển thị: DRIVER_IRQL_NOT_LESS_OR_EQUAL RAM CORE DUMP IN PROGRESS 

 

Danh sách các file hiện lên đầy màn hình. 

Cố ấy ra dấu gọi tôi, toe toét: 

– Làm xong rồi, những file cậu cằn đều ở đây, hãy cẩn thận với chúng. 

Một cưả sổ download xuất hiện: All file downloaded. 

Tôi cho tạm dừng và chọn lấy hai cái có vẻ quan trọng: 

Primarch.txt

Neurosis.txt 

 

Ryan (Blue Adept) out.




Bản ghi chép số 9