Thursday, June 11, 2015

Bản ghi chép số 3

Tags





Dịch bởi Hưng Nguyễn (Trans – DWC team)


À! Tôi vẫn chưa nói lý do vì sao tôi lại bắt đầu dự án này. Chắc hẳn bạn nghĩ đó chỉ là ngẫu nhiên, khi tôi nói sẽ chiến thắng được cấp độ 5 trên internet. Nhưng sự thật nó không phải là ngẫu nhiên, không bao giờ.


Tháng trước, chú tôi qua đời.


Chú ấy là một người tuyệt vời, luôn vui vẻ, lịch thiệp và tốt bụng, không chỉ giỏi về điện tử, chú còn là một thiên tài về máy vi tính. Tôi còn nhớ trong những lần họp mặt gia đình,chú thường biểu diễn bẽ khóa wifi và tạo ra một trang web giả đánh lừa những người khác truy cập vào nó. Điều đó có nghĩa là gì? Ồ, đúng rồi đấy “Bạn đã bị hack. Chạy và trốn đi trong khi còn có thể, những kẻ đáng thương”. Điều đó rất kinh khủng đối với nhiều người nhưng điều đó lại làm chúng tôi cười đau cả bụng. Lúc ấy tôi mới chỉ lên 8, vậy là từ lúc đó đến nay đã được 7, 8 năm rồi.


Nhờ vào sự hiểu biết và tài năng của mình, chú tôi được mời vào  làm chuyên viên kỷ thuật cho Microsoft – đó là một trong những công ty về máy tính hàng đầu trên thế giới, cùng với Apple. Với công việc đó cũng không được tính là giàu có gì, nhưng cũng không hề thiếu thốn. Chú tôi mất trong lúc làm việc. Nguyên nhân cái chết của chú theo như người ta nói là do bị điện giật, điều đó làm cho tôi không thể tin được. Lúc mất, chú vẫn còn rất trẻ mới chỉ khoảng 34 tuổi.


Trong suốt những năm qua, chú đã cho tôi xem rất nhiều điều thú vị về máy tính, những điều chú xem như đơn giản, nhưng trong mắt tôi nó như một phép màu, một ma thuật, cảm giác như mình thực sự là một chuyên gia về máy tính vậy.


Công việc của chú là an ninh mạng, thử xâm nhập vào hệ thống mạng nhằm tìm ra các lỗ hổng bảo mật trong Windows trước khi nó bị các hacker khác tìm ra và khai thác. Những người như chú được người trong ngành gọi là hacker mũ trắng, đó chính là những người ngăn chặn và bảo vệ hệ thống trước sự xâm nhập và phá hoại của hacker mũ đen – những người chuyên đi quậy phá các trang web chỉ để cho vui hay để thể hiện, tệ hơn là tìm các lỗ hổng bảo mật để ăn cắp thông tin của người khác nhằm trục lợi cá nhân. Để làm công việc hằng ngày, thì lựa chọn ưu tiên luôn là chiếc siêu máy tính “DeepBlue” không chỉ vì nó có màu xanh – màu yêu thích của chú, mà còn vì nó là chiếc máy tính đầu tiên được xây dựng có khả năng đánh cờ cùng với con người của IBM. Trong lần ra mắt đầu tiên, IBM đã mời thần đồng cờ vua Kasparov đấu với nó để giới thiệu sản phẩm, kết quả là nó thua. Nhưng sau khi được cải thiện và tăng thêm khả năng xử lý bởi các kĩ sư của IBM, nó đã đánh bại Kasparov sau 6 ván đấu. Tên ban đầu của nó là ‘Deep Thought’.


Ngoài máy tính ra chú còn có sở thích là đọc sách, nhất là các tác phẩm của nhà văn Douglas Adams.


Chú rất hay đến nhà tôi chơi vào cuối tuần, và mỗi lần đều dạy cho tôi biết thêm về những điều thú vị của máy tính. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Nguyên do là chú biết tôi rất thích thú với máy tính,  và cũng vì tôi đã được tiếp xúc với máy tính ngay từ nhỏ. Được xem chú biểu diễn khả năng hack máy tính người khác thông qua các lỗ hổng Windows mà chú tìm được trong lúc làm việc đã là sở thích của tôi, và tôi yêu từng khoảnh khắc đó. Trong lúc tôi theo dõi, chú sẽ không dùng những phương pháp bình thường hoặc làm những công việc như bình thường. Là một hacker chú luôn mang theo phong cách của riêng mình, luôn muốn được thể hiện cái tôi- Và ai có thể trách chú ấy vì điều đó chứ ?


Nếu bạn nghĩ chú tôi chỉ là một nhân viên bảo mật bình thường, tìm ra lỗ hổng và thông báo cho các kỹ sư để sửa chữa thì bạn đã hoàn toàn sai lầm. Với khả năng của chú thì việc tìm ra các lỗ hổng rất dễ dàng và chú hoàn toàn có thể lợi dụng điều đó để bán cho các hacker khác nhằm thu lợi nhuận cho mình, nhưng chú đã không làm vậy, chú không cần những đồng tiền bẩn ấy hay sự nổi tiếng như khi còn là một hacker mũ đen nữa. Tuy nhiên chú vẫn còn giữ liên lạc với các đồng nghiệp cũ đã từng cộng tác với mình trước kia. Giờ thì chú không còn hứng thú đi hack để cho vui hay để thể hiện bãn lãnh nữa mà là để làm cho tôi vui.


Tốn hàng giờ đồng hồ bên máy tính, viết ra hàng ngàn câu lệnh với tốc độ chóng mặt để thâm nhập vào một trang web…Chú muốn tạo ấn tượng mạnh cho tôi và làm cho tôi thấy thích thú. Nên nhớ lúc đó tôi mới chỉ 8 tuổi và rất dễ để tạo ấn tượng. Tôi cảm thấy hồi hộp trong lúc chú thâm nhập, và mãn nguyện khi thấy trang chủ của trang web đó đã bị hack thành công.


Trong di chúc, chú để lại chiếc máy tính xách tay cho tôi. Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì chiếc máy tính đó đã gắn bó với chú rất lâu rồi, hình ảnh chiếc máy tính màu xanh da trời cùng các kỉ niệm đẹp ùa về trong tôi, quả thật đó là một cảm xúc vui buồn lẫn lộn, một sự mất mát không nói nên lời, tôi không thể tin được rằng từ nay về sau tôi không thể gặp lại chú, không thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đó nữa.


Đó là lý do vì sao tôi bắt đầu dự án này. Hoàn thành dự án này giống như một cách để tôi nói cảm ơn chú. Tôi muốn chú tự hào về tôi. “Chú ơi ! Nếu ai đó hỏi con rằng ai là thiên tài về máy tính thì con sẽ nói đó chính là chú.”

Ngoài chiếc máy tính ra thì chú còn để lại cho tôi một phong thư, bên trên phong thư ghi tên tôi ‘Ryan’. Khi mở ra, tôi tìm thấy một mảnh giấy nhỏ ghi một dòng:

“C:\Users\user\Documents\List1″

Đó là một đường dẫn, tôi lập tức gõ vào máy tính của chú – ồ quên, bây giờ nó đã là của tôi rồi – và tập tin đó mở ra. Bên trong đó là một tệp văn bản. Khi tôi nhấp vào thì nó hiện lên yêu cầu xác nhận mật khẩu, tôi biết là chú đã để lại cho tôi tất cả nhưng tôi nhớ là chú không có ghi lại cho tôi cái mật khẩu nào. Sau khi suy nghĩ nát óc nghĩ xem mật khẩu sẽ là từ gì. Cuối cùng tôi nghĩ ra được từ “Uncle”, đó là tất cả mà tôi có thể nghĩ ra, vì thế tôi nhập nó vào.


“Mật khẩu sai. Bạn còn 4 lần thử.”


Ôi tệ thật. Giới hạn số lần thử sao? Giống y như trong phim, chẳng qua là mật khẩu có thể đoán dễ dàng hơn mà thôi. Tôi đang phân vân giữa năm cái mật khẩu, không ba cái.


‘List1′ chắc hẳn không phải là một ý hay, nhưng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Vì thế tôi quyết định nhập nó vào thử xem sao.


“Mật khẩu sai. Bạn còn 3 lần thử.”

“Gợi ý: Byron.”

Tôi cho rằng đó chắc hẳn cũng có thể là mật khẩu, ngay lập tức tôi nhập nó vào. Nhưng những gì tôi nhận được là:


“Mật khẩu sai. Bạn còn 2 lần thử.”


Lúc này đây, tôi cảm thấy thật chán nản. Tôi bèn thử cái mật khẩu đơn giản nhất ‘password’.


“Mật khẩu sai. Bạn còn 1 lần thử.”


Mật khẩu là gì ? Mật khẩu có thể là gì được đây ? Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.


“Gợi ý: ‘Time writes no wrinkles on thine azure brow;

Such as creation’s dawn beheld, thou rollest now. ‘


Bất chợt một suy nghĩ thoáng qua, tôi dán dòng này vào công cụ tìm kiếm. Nhìn vào kết quả, tôi vui mừng và đánh ngay nó vào ô mật khẩu.


”Mật khẩu đúng.”


Dòng gợi ý là một câu trong thơ của nhà văn Geogre Gordon Byron. Và bài thơ đó có tên là ‘The Dark Blue Sea’. Vậy thì chắc chắn nó nói về ‘DeepBlue’.


Tập tin mở ra và mắt tôi ngay lập tức quét qua dòng đầu tiên. Nó ghi lại ngày viết là vào khoảng một năm trước. Tiếp theo tôi tìm thấy danh sách tên và địa chỉ liên lạc của các đồng nghiệp cũ của chú khi còn làm hacker. Ồ quên,phải nói là chú muốn cho tôi danh sách này mới đúng chứ. Ban đầu, tôi tự hỏi chú muốn cho tôi danh sách này để làm gì. Song sau đó, tôi dần hiểu được tại sao. Trong đầu tôi bắt đầu đặt ra những câu hỏi như: ”Chú đã nghiên cứu về thứ gì? Và liệu nó có liên quan đến cái chết của chú hay không?”.


Ryan( BlueAdept) hết.



Nguồn: Deep Web Community


Bản ghi chép số 3

Copyright © Bí ẩn Internet All Right Reserved